Giá trị của bản thân!

Giá trị của bản thân!

Bận nhưng mà bực quá phải viết 😡

#XÍU Tôi có một người bạn, cô ấy rất xinh đẹp, dịu dàng. Tôi luôn ghen tị với nước da trắng như trứng gà bóc của cô ấy. Ngày nhỏ chúng tôi chơi với nhau vui lắm, có gì cũng cho nhau ăn, có đồ chơi mới là chia sẻ cho nhau, có bất kỳ truyện thâm cung bí sử gì cũng chia sẻ cho nhau, ngay cả đến những sóng gió cuộc đời cũng giống nhau đến kỳ lạ.

Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, bạn chọn cho mình con đường ra nước ngoài để rồi hôm nay trở về tôi cứ nghĩ bạn sẽ đổi khác. Ừ thì đúng là có đổi khác, xinh xắn hơn, trải nghiệm hơn, mạnh mẽ hơn nhưng cái suy nghĩ vẫn chẳng đổi thay chút nào. Bạn nghĩ bạn cứ khiêm nhường, nhún nhịn, cam chịu thì người ta sẽ đánh giá bạn tốt hơn. Bạn kể cho tôi nghe ở công ty bạn bị bắt nạt, bạn bị đánh giá năng lực bậc C và bạn uất ức đi hỏi vì sao thì được trả lời: “Vì chị tự đánh giá mình ở mức C”. Bạn nói theo tiêu chí bạn thấy mình chỉ xứng đáng bậc C thôi nên tự đánh giá mình như vậy. Ô! Thế thì đúng quá rồi sao phải uất ức!!!??? Tôi sôi máu vừa bực vừa tức bảo “Mày hãy cố gắng để lần sau tự tin đánh giá mình ở bậc A cho tao. Bản thân mình còn hạ thấp giá trị của mình thì sao mong người khác nâng giá trị mình lên được”.

Trong cuộc sống cũng vậy, tôi luôn khuyên bạn bớt thời gian, bớt bận bịu, bớt tự ti để đi tìm cho mình một cuộc sống mới, 1 tình yêu, gia đình mới nhưng lúc nào bạn cũng thấy mình giờ không xứng đáng có được hạnh phúc, mình như vậy sẽ chẳng có ai thèm quan tâm, hay mình có đến với ai cũng sẽ cảm thấy không còn xứng đáng… ôi tôi phát bực lên với bạn. Tôi nhuốt nước bọt, nén giận kể cho bạn nghe 1 câu chuyện:

Có 1 vị giáo sư trong giờ giảng của mình đã đưa tờ 100 đô mới tinh lên và hỏi cả lớp: “Có ai muốn có 100 đô không?” đương nhiên cả lớp đều giơ tay muốn có. Sau đó ông gấp tờ tiền lại làm đôi và lại hỏi cả lớp, tất cả mọi người vẫn giơ tay muốn có. Rồi ông đưa tay vò nát đồng tiền nhăn nhúm, mọi người vẫn rất ngạc nhiên nhưng vẫn đều muốn có. Cuối cùng ông vất xuống đất và nhẵm nát bét trước vẻ mặt ngỡ ngàng của sinh viên rồi nhặt lên hỏi mọi người: “Các em có còn muốn có 100 đô này nữa không?” và cả hội trường đều vẫn muốn có được. Điều đó chứng tỏ dù có bị cuộc đời vùi dập thế nào thì giá trị vẫn không thay đổi. Bạn cũng thế, bạn phải tự tin vào giá trị của mình và dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì bạn vẫn là bạn, giá trị cốt lõi của bạn vẫn còn vẹn nguyên đó và quan trọng bạn phải là người đầu tiên ý thức được giá trị đó.

Ôi, tôi mệt quá, tôi nói hụt cả hơi mà không biết bạn có thủng ra không? Trên đời này có ai sống mà không từng mắc sai lầm, đến “Ngọc còn có vết” nữa là con người phải không?

 

Không có mô tả ảnh.

← Bài trước Bài sau →